Thư Cha Gửi Cho Con
(Đang du học ở Liên-sô)
.
*
Lời Giới Thiệu
Nhân ngày “Hiền Phụ 2025” (Father’s Day 2025) kính mời quý vị đọc bài thơ, viết năm 1992 với đầy tính thời sự, của một người Cha, ở Thái Bình Việt Nam, gởi cho con trai đang du học ở Liên-sô…
Trần Văn Giang
*
Hôm nay cha viết thư này.
Gửi qua thằng bạn chỗ mày về chơi.
Cả nhà mừng lắm con ơi.
Thùng hàng mới nhận bán lời lắm nha!
Bây giờ kể chuyện bên ta.
Tình hình nát bét như là hũ tương.
Vừa qua Hội nghị Trung ương.
Xem ra cũng chẳng có phương kế gì.
Dân tình ca cẩm như ri.
Kêu thì kêu vậy làm gì được đâu!
Thằng giàu nó vẫn cố giàu.
Kẻ nghèo vẫn kiếp ngựa trâu tôi đòi.
Bung ra nay đã hết thời.
Sức dân đã kiệt, dẫu trời cũng thua.
Trong Nam lục tỉnh mất mùa.
Sơn La sau một trận mưa tan tành.
Trông vời mấy nước đàn anh.
Liên Bang (Sô-Viết) tận số cứu mình chẳng xong.
Cu-Ba một mớ bòng bong.
Nga cúp viện trợ khó lòng đứng yên.
Báu gì ông bạn Triều Tiên.
Vốn quen vay nợ quịt tiền đồng minh.
Mấy nhà lãnh đạo Bắc Kinh.
Thế cô đổi giận làm lành với ta.
Mối tình hữu nghị Việt Hoa.
Sau cơn cắn xé dần dà lên hương.
Nhân vì Hoa Việt thông thương.
Hàng Tàu tràn ngập thị trường nước ta.
Dân tình kiếm cớ qua Nga.
Mượn danh du lịch thực là đi buôn.
Đào vàng sập cả núi non.
Nghe đâu đá đỏ lại còn khiếp hơn.
Quỳ Châu cùng cốc thâm sơn.
Ai đem đá đỏ đến chôn xứ này?
Nhiều thằng vận đỏ số may.
Đã “ô-tô” Nhật lại xây nhà lầu.
Khối thằng bỏ xác rừng sâu.
Khối thằng ngã nước trọc đầu như sư.
Ông trời ăn ở khéo ư.
Người ăn không hết kẻ thừa đổ đi.
Than thân trách phận làm chi.
Có thân ta tự độ trì mà thôi.
À, hôm chủ nhật vừa rồi.
Mấy anh “tổ lái” vào chơi nhà mình.
Nghe đồn ở tận Bắc Kinh.
Năm đô một bịch to uỳnh nhân sâm.
Ở Nga trăm tám mươi đồng.
Đem về Hà Nội đếm không hết tiền.
Bây giờ thời tiết đảo điên.
Ông già bà lão phóng tiền ra mua.
Năm nay khí hậu trái mùa.
Bão to, lụt lớn chiêm mùa trắng tay.
Trời thì cao, đất thì dày.
Trung ương đang hứa chuyển lay tình hình.
Nhân đây kể chuyện nhà mình.
Để con được rõ sự tình con nghe.
Thằng Hai đánh bạc gá xe.
Thằng Ba thì vẫn rượu chè liên miên.
Thằng Tư thì mới vượt biên.
Thằng Năm tháng trước lại lên Hoả lò.
Con Sáu học dốt như bò.
Thi trượt tốt nghiệp, vào lò “mát-xa.”
Khoe rằng lương tháng triệu ba.
Chưa kể cái khoản “puốc-boa” rất dày.
Hôm qua (nó) khóc với mẹ mày.
“Mẹ ơi con mấy tháng rày mất kinh.
Khách hàng thì rất linh tinh.
Làm sao biết khối xuân tình của ai?“
Tao nghe dựng cả tóc mai.
Vội mời thày thuốc phá thai tại nhà.
Tạ thày năm chục đô la.
Mong thày kín tiếng kẻo mà về sau.
Thày thuốc nháy mắt gật đầu.
Lần sau cô bị, tôi hầu cô ngay.
Nhân đây nói đến chuyện mày.
Nghe đâu cũng xứng là tay giang hồ.
Người yêu rải khắp Liên-Xô.
Và trong số đó chục cô có bầu.
Cha không trách cứ con đâu.
Đương trai cứ việc… kẻo sau tiếc thầm.
Nhưng nếu tính chuyện hôn nhân.
“Hủ hóa” nên chỉ một lần mà thôi.
Phải suy tính kỹ con ơi
Trong cơn hoan lạc ngừng lời trăm năm.
Thường khi chung gối chung chăn.
Người thường dễ dãi đem thân hiến bừa.
Vừa rồi cha cũng có nghe.
Con yêu cô bé cùng quê tỉnh mình.
Hẳn là cô ấy phải xinh?
Nên con mới phải nghiêng mình trao tay.
Nghe cha ghi kỹ điều này.
Phải con ông “Gộc,” xấu gầy cũng yêu.
Ông cha cực khổ đã nhiều.
Sống xa Hà Nội thiệt nhiều nghe con.
Núp mình dưới bóng ô tròn.
Tương lai sán lạn, lầu son đề huề.
Xa xôi tình cảm dạt dào.
Bận gì thì cũng ghi vào lời cha.
Coi chừng với lũ gái Nga.
Kẻo mà lại dính “Si-da” có ngày.
T.B:
À quên tao hỏi điều này.
Chẳng hay sức khoẻ của mày ra sao?
Học năm thứ mấy, ngành nào?
Phòng khi nhỡ có ai vào, tao khoe.
…
Khuyết Danh
Thái bình ngày… tháng… năm 1992.
Trần Văn Giang (ghi lại)
Orange County
Tháng 6/2025