Đừng Tưởng

.

(Thi sĩ Bùi Giáng)

.

Lời giới thiệu:

 

Mời Quý vị xem bài thơ thật hay: ĐỪNG TƯỞNG của Thi sĩ Bùi Giáng.

 

Bùi Giáng (1926-1998), là nhà thơ, dịch giả và là nhà nghiên cứu văn học của Việt Nam. Các bút danh khác của ông là: Trung niên thi sĩ, Thi sĩ, Bùi Bàn Dúi, Bùi Văn Bốn, Vân Mồng… Ông nổi tiếng từ năm 1962 với tập thơ “Mưa nguồn.”

 Bùi Giáng sinh ngày 17 tháng 12 năm 1926 tại làng Thanh Châu thuộc xã Vĩnh Trinh, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam.

Thi sĩ Bùi Giáng mất lúc 2 giờ chiều ngày 7 tháng 10 năm 1998, sau một cơn tai biến mạch máu tại bệnh viện Chợ Rẫy (TP Sài  Gòn) sau những năm tháng sống “điên rồ lừng lẫy chết đi sống lại vẻ vang” (theo chữ của Bùi Giáng.  

Bùi Giáng viết rất nhiều, nhưng những gì còn lại chính là thơ. Thơ ông, ngay từ thuở đầu đã rong chơi, lãng mạn, tinh nghịch, nhẹ nhàng, hóm hỉnh, luôn là những lời vấn đáp lẩn thẩn về ý nghĩa cuộc đời, về lẽ sinh tồn, về những chuyện phù du, dâu bể, ẩn khuất khía cạnh dục tình khép mở của Hồ Xuân Hương…Từ Nguyễn Du, ông tạo nên một môtip bạc mệnh hiện đại, có màu sắc siêu thực qua tính cách tạo hình, có chất hoang mang của con người bất khả tri về mình, về người khác trong cuộc sinh tồn hiện hữu…

Bùi Giáng đã tái dựng lục bát trong bối cảnh mới của thời đại hiện sinh. Nguồn thơ của ông phát tiết trong khoảng thời gian ngắn, chỉ hai năm 1962-1963 đã có tới 6 tập thơ… Chuyện hạ bút thành thơ của ông được xác định như là một hiện tượng độc đáo…Tuy nhiên bi kịch của Bùi Giáng là ông lập lại chính mình, ngay cả trong thơ, cho nên những hình ảnh đẹp, những tư tưởng tân kỳ, nhiều khi được dùng lại nhiều lần trở thành sáo và vô nghĩa…

 

Hiện nay, nhiều tác phẩm của ông đã và đang được tái bản và xuất bản trong và ngoài nước.

 

(theo Wikipedia chữ Việt)

 

Trần Văn Giang (sưu tầm)

 

*

 

Đừng tưởng cứ núi là cao
Cứ sông là chảy cứ ao là tù
Đừng tưởng cứ dưới là ngu
Cứ cao là sáng cứ tu là hiền.
Đừng tưởng cứ đẹp là tiên
Cứ nhiều là được cứ tiền là xong
Đừng tưởng không nói là câm
Không nghe là điếc không trông là mù

Đừng tưởng cứ trọc là sư…

Cứ vâng là chịu cứ ừ là ngoan
Đừng tưởng có của đã sang…

Cứ im lặng tưởng là vàng nguyên cây
Đừng tưởng cứ uống là say…

Cứ chân là bước cứ tay là sờ
Đừng tưởng cứ đợi là chờ…

Cứ âm là nhạc cứ thơ là vần
Đừng tưởng cứ mới là tân…

Cứ hứa là chắc cứ ân là tình
Đừng tưởng cứ thấp là khinh…

Cứ chùa là tĩnh cứ đình là to
Đừng tưởng cứ quyết là nên…

Cứ mạnh là thắng cứ mềm là thua
Đừng tưởng cứ lớn là khôn….

Cứ bé là dại, cứ hôn… là chồng
Đừng tưởng giàu hết cô đơn…

Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo
Đừng tưởng cứ gió là mưa…

Bao nhiêu khô khát trong trưa nắng hè
Đừng tưởng cứ hạ là ve…

Sân trường vắng quá ai khe khẽ buồn…
Đừng tưởng thu lá sẽ tuôn…

Bao nhiêu khao khát con đường tình yêu.
Đừng tưởng cứ thích là yêu…

Nhiều khi nhầm tưởng bao điều chẳng hay
Đừng tưởng vua là anh minh…

Nhiều thằng khốn nạn, dân tình lầm than.
Đừng tưởng đời mãi êm đềm…

Nhiều khi dậy sóng, khó kềm bản thân.
Đừng tưởng cười nói ân cần…

Nhiều khi hiểm độc, dần người tan xương.
Đừng tưởng trong lưỡi có đường…

Nói lời ngon ngọt mười phương chết người
Đừng tưởng cứ chọc là cười…

Nhiều khi nói móc biết cười làm sao
Đừng tưởng khó nhọc gian lao…

Vượt qua thử thách tự hào lắm thay
Đừng tưởng cứ giỏi là hay…

Nhiều khi thất bại đắng cay muôn phần
Đừng tưởng nắng gió êm đềm…

Là đời tươi sáng hóa ra đường cùng
Đừng tưởng góp sức là chung…

Chỉ là lợi dụng lòng tin của người
Đừng tưởng cứ tiến là lên…

Cứ lui là xuống, cứ yên là nằm
Đừng tưởng rằm sẽ có trăng…

Trời giăng mây xám mà lên đỉnh đầu
Đừng tưởng cứ khóc là sầu…

Nhiều khi nhỏ lệ mà vui trong lòng
Đừng tưởng cứ nghèo là hèn…

Cứ sang là trọng, cứ tiền là xong.
Đừng tưởng quan chức là rồng
Đừng tưởng dân chúng là không biết gì.



☆☆☆

 

Đời người lúc thịnh, lúc suy
Lúc khỏe, lúc yếu, lúc đi, lúc dừng.
Bên nhau chua ngọt đã từng
Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau.
Ở đời nhân nghĩa làm đầu
Thủy chung sau trước, tình sâu, nghĩa bền.
Ai ơi nhớ lấy đừng quên…!

.

Bùi Giáng

.

 

MÌNH ƠI

 

“Mình ơi! Tôi gọi bằng nhà.
Nhà tôi! Tôi gọi mình là nhà tôi.
Bây giờ xuôi ngược đôi nơi.
Thôi mình ở lại tôi dời chân đi.
Thưa rằng: Ở cái quái gì?
Chàng đi thiếp cũng xin đi với chàng.”

 

Bùi Giáng

.

Đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào – Thơ Bùi Giáng (?)
(Với bài thơ này, ai dám nói Bùi Giáng là người điên?)

 

Đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào,
Đánh cho chết mẹ đồng bào miền Nam.
Đánh cho khoai sắn thành vàng,
Đánh cho dép lốp phải mang thế giầy.
Đánh cho Bắc đoạ Nam đày,
Đánh cho thù hận giờ này chưa tan.

Đánh cho cả nước Việt Nam,
Áo ôm khố rách xếp hàng xin cho.
Đánh cho hết muốn tự do,
Hết mơ dân chủ hết lo quyền người.

Đánh cho dở khóc dở cười,
Hai miền thống nhất kiếp người ngựa trâu.
Đánh cho hai nước Việt Tàu,
Không còn biên giới cùng nhau đại đồng.
Đánh cho dòng giống Tiên rồng,
Osin, nô lệ, lao công xứ người.
Đánh cho chín chục triệu người,
Thành dân vô sản thành người lưu vong.
Đánh cho non nước Lạc Hồng,
Tiến lên thời đại mang gông mang cùm.
Đánh cho cả nước chết chùm,
Đánh cho con cháu khốn cùng mai sau.
Đánh cho Bác Đảng Nga Tàu,
Triệu dân nô lệ ngàn năm căm hờn !

 

Bùi Giáng (?)

.

 

Trần Văn Giang (sưu tầm)

.

Đừng Tưởng – Bùi Giáng

2 thoughts on “Đừng Tưởng – Bùi Giáng

  • September 9, 2018 at 9:14 am
    Permalink

    Nhận thúc cũng như dòng sông: không bao giờ quay lại được chỗ cũ.

    Reply
  • June 26, 2019 at 3:02 am
    Permalink

    vừa tìm được website này qua google. bài viết rất thực tế đã giúp t giải quyết được vấn đề. cảm ơn b

    Reply

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *