Chủ tịch luận

.

(Chủ tịch Hồ Chí Minh)

.

 

Lời giới thiệu của người sưu tầm:

 

Đồng Nai Tư Mã” cũng là một bút hiệu khác (tương tự như Thương Sinh, Mõ Báo, Thập Nguyên, Vạn Tóc Mai, Lệnh Hồ Xung, Thái Anh, Nã Cẩu, Bếp Nhỏ, Bếp Phụ…) mà Duyên Anh dùng để viết các bài biếm luận. 

.

Bài này Duyên Anh viết vào khoảng tháng 10 năm 1987.  Nội dung bài, phần lớn nói về “Chủ tịch Hồ Chí Minh” của đảng Cộng Sản Việt Nam và chính phủ nước “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa”; và đồng thời cũng có nói thêm về “Chủ tịch Hoàng Cơ Minh” của “Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam” (“MTQGTNVN”  –  tiền thân của đảng Việt Tân…)

.

Ông Hồ Chí Minh đã chết ngày 2 tháng 9 năm 1969.  Tôi nhận thấy đã có vô số sách vở, tài liệu, bằng cớ cụ thể khá tỉ mỉ về “thân thế sự nghiệp” của ông Hồ Chí Minh… thành ra, theo tôi,  “vấn đề Hồ Chí Minh” tạm xem như đã khá rõ rệt.  Tuy nhiên, vào lúc bài viết này được công bố (tháng 10/1987) Duyên Anh có lẽ chưa biết ông Hoàng Cơ Minh vừa mới chết (đã chết được khoảng 2 tháng – tự sát đêm 27 tháng 8 năm 1987? ở gần khu vực gần biên giới Việt-Lào khi chiến dịch “Đông Tiến II” của ông thất bại –  Nên biết, cái chết của “Chủ tịch” Hoàng Cơ Minh đã được “MTQGTNVN” dấu đi, không được công bố cho đến nhiều năm về sau…)  “Thân thế và sự nghiệp” cùng với vấn đề “Công và tội” của ông Hoàng Cơ Minh còn nhiều tranh cãi và đang cần có thời giờ phải làm sáng tỏ hơn.  Vì lý do này, tôi xin mạn phép cắt bỏ phần “Chủ Tịch Hoàng Cơ Minh” và “MTQGTNVN” cho đến khi vấn đề được rõ ràng hơn.

 .

Trần Văn Giang

 

*

 

.

Chủ tịch, hai tiếng “não nề và ai oán” này, chẳng phải là một khám phá mới, một sáng tạo lạ. Nó đã nằm mốc thếch ở tự điển lâu rồi. Nhưng, thành thật mà nói, công bằng mà nói, cộng sản Việt Nam đã phổ biến chủ tịch, ­đã làm thăng hoa chủ tịch và rồi, lạm phát chủ tịch. Cuối cùng, chủ tịch trở thành một danh từ, một tước vị lợm giọng.

.

Ngày xưa ta cũng có vua
Bây giờ mất nước, bonjour Toàn quyền

.

Vua của ta ngày xưa là… thiên tử. Khi ta mất nước, các ông Toàn quyền Paul Doumer, Paul Bert, Jean Decoux là thiên phụ, tước ­đoạt quyền Trời mà ­đưa dân ta vào con đường nô lệ, ngu dốt, đói khổ. Vị thiên tử sau chót của thiên phụ Thực Dân là vua Bảo Đại. Ta không còn vua nữa từ hôm Trần Huy Liệu nó vồ kiếm thiêng và cưỡng bức vua Bảo Đại tuyên bố thoái vị:”Trẫm thà làm công dân một nước độc lập còn hơn làm vua một nước nô lệ.” Kể từ ngày “đổi đời” hoàng đế Bảo Đại thành công dân Vĩnh Thụy, ta có chủ tịch Hồ Chí Minh. Cuộc đời bắt đầu rắc rối.

.

Chủ tịch Hồ Chí Minh là thứ chủ tịch bự nhất: Chủ tịch nước Việt Nam dân chủ cộng hòa. Như thế vẫn chưa đủ vinh danh cái bự của chủ tịch, văn nô, thi nô, nhạc nô Vẹm thần thánh chủ tịch bự của chúng nó tưng bừng hoa lá.

.

Thằng thì:

.

Hồ Chí Minh, mắt Người như nước Việt
Thấm thía mang một sức sống phi thường
Vầng trán rộng Trường Sơn trong sớm biếc
Mắt tinh anh sâu thẳm Thái Bình Dương.

.

Thằng thì:

.

Hồ Chí Minh là ông thánh sống.

 

Thằng thì:

.

Hồ Chí Minh là mặt trời
Người sáng soi muôn lớp người vùng lên.

.

Thằng thì:

.

Ngàn đời sau lưu quí danh
Dân Nam Việt hô lớn đồng thanh
Hồ Chí Minh muôn năm
Người soi đuốc sáng khắp nước Nam.

.

Thằng thì:

.

Dắt đàn con yêu dấu
Vùng lên tranh đấu
Bóng Cha trùm lớp dân nghèo.

.

Ôi, nếu góp nhặt toàn bộ văn chương, thi ca, âm nhạc, hội họa, điêu khắc, phê bình, khảo luận nịnh hót chủ tịch Hồ Chí Minh, ta sẽ có pho xú thư. Văn nô nhứt trí xưng tụng chủ tịch HCM là “cha già dân tộc.” Vị cha già dân tộc được mô tả:

.

Mắt như sao, râu hơi dài
Nước da nâu vì sương gió.

.

Có biệt tài hôn gỡ các cháu thiếu nữ, thanh nữ mỗi lần hôn những mười phát:

.

Đêm trăng cháu nhớ Bác Hồ
Cháu ca cháu hát cháu hô vang trời
Thế rồi chúng cháu vui tươi
Bác Hồ hôn cháu những mười cái hôn.

.

Thi ca và âm nhạc Vẹm nịnh bợ từ tóc chủ tịch xuống tận dép râu. Bác không ngủ, Bác cùng chúng cháu hành quân, Ao cá Bác Hồ, Cây vú sữa không ra trái của Bác, vân vân… toàn là những cảm hứng dạt dào của văn nô. Một thi nô diễn tả mắt chủ tịch bự có bốn đồng tử. Một thi sĩ khác loay hoay mãi chẳng hiểu sáng tạo sao lọt vô bốn đ­ồng tử của chủ tịch bự để thành nghệ sĩ công huân. Bèn nghiên cứu. Thì thấy có ba cảm hứng chưa văn, thi, nhạc nô nào bắt được. Thứ nhất: Rốn Bác sâu hõm, Bác đã dấu tài liệu cung cấp cho KGB ở rốn. Thứ nhì: Bác có ba trứng dái, hòn thương miền Trung, hòn thương miền Nam và hòn thương miền Bắc. Thứ ba: Bác đi cầu phân con cờ tướng, đ­ủ bộ đ­en xì. Nhà thi sĩ này chưa kịp ­đem thơ dâng Bác thì Bác đã vào hòm kính. Nền thi ca nịnh bợ chủ tịch bự thiếu hẳn ba áng thơ Rốn Bác, Dái Bác và Phân Bác. Nhưng tại sao phải suy tôn chủ tịch bự khi “người” đã quá bự? Đấy là đ­ể phân biệt chủ tịch bự với các chủ tịch trong hội ­được mùa cách mạng chủ tịch mà bình luận gia chính trị và sử gia gọi là lạm phát chủ tịch.

.

Để rộn ràng trăm hoa cứt lợn đua nở, trăm chủ tịch đua tiếng. Chúng ta có tiếng của Chủ tịch Ủy ban kháng chiến hành chính tỉnh – viết tắt là Chủ tịch Ủy ban hành kháng – Chủ tịch Ủy ban hành kháng huyện, Chủ tịch Ủy ban hành kháng xã, Chủ tịch Ủy ban hành kháng thôn. Ngoài ra, vô số chủ tịch khác. Tỉ dụ: Chủ tịch liên tôn yêu nước, Chủ tịch lão ông yêu nước, Chủ tịch lão bà yêu nước, Chủ tịch phụ nữ yêu nước, Chủ tịch Hội mót phân yêu nước, Chủ tịch Hội đ­ổ thùng yêu nước. Vân vân và vân vân…

.

Hôm nay, chủ tịch leo thang khiếp ­đảm hơn. Vì chủ tịch bự đã ngỏm và chủ tịch kế vị ít bự và chả có văn nô, thi nô, nhạc nô nào suy tôn cả. Chúng ta có thêm Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố – Hành kháng đ­ổi đ­ời nhân dân – Chủ tịch phường, Chủ tịch khóm, Chủ tịch ấp, Chủ tịch Hội trí thức yêu nước, Chủ tịch Hội Việt kiều yêu nước, Chủ tịch Hội đ­iếm phục hồi nhân phẩm. Vân vân và vân vân…

.

Ở chế ­độ… chủ tịch, chủ tịch như lợn con, như cua bò lổm ngổm. Lịch sử nòi giống u ám bởi chế đ­ộ… chủ tịch. Dân tộc Việt Nam khốn khổ do chế độ… chủ tịch.

.

Vua Bảo Đại, tuy đã biến thành công dân Vĩnh Thụy, song vẫn bị bêu nhục:

.

Bảo Đại mày dại làm sao
Nửa đêm cõng mẹ xuống ao ăn bèo
Bảo Đại có tính lèo xeo
Hỏi mẹ ăn bèo có ngứa hay không.

.

Ta có một giai đoạn lịch sử trái độn ấm ớ hội tề chẳng ­đáng rông dài. Là công dân Vĩnh Thụy lại làm Quốc trưởng Bảo Đại! Và Toàn quyền đội lốt Cao ủy. 19-8-1945, hoàng đế Bảo Đại đi tướt. 23-10-1955, quốc trưởng Bảo Đại đi té re. Thật sự ta có tổng thống mới và chủ mới. Đất nước ta bị cắt đôi. Vua nước Việt Nam dân chủ cộng hòa là chủ tịch bự. Vua nước Việt Nam cộng hòa là tổng thống. Tổng thống và Chủ tịch, tiếng Tây diễn nghĩa Président, tiếng Mỹ President. Theo chủ Liên xô thì làm chủ tịch. Theo chủ Hoa kỳ thì làm tổng thống. Chủ tịch không cần bầu cử lôi thôi. Tổng thống cần bầu cử làm dáng dân chủ, gian lận thấy mẹ, vẫn trơ trẽn đắc cử 99 phần 100 phiếu!

.

Chữ Việt và Hán viết rất khó dùng, rất phức tạp. Riêng hai chữ sĩ và sư nhức nhối, có chỗ ổn có chỗ bất ổn. Dược sĩ hay dược sư, “xà-và” rồi. Họa sĩ hay họa sư, tốt tốt. Bây giờ bác sĩ hay bác sư? Luật sư hay luật sĩ? Trung sĩ hay trung sư? Giáo sư hay giáo sĩ. Đừng nại cô dược sĩ và dược sư “xêm xêm” mà ăn đòn. Sĩ và sư lâu lâu mới ăn… có! Kiến trúc sư không ai gọi là kiến trúc sĩ. Thi sĩ, văn sĩ kêu là thi sư, văn sư thì buồn cười. Nhạc sĩ ăn có với nhạc sư như Kháng chiến ăn có với Yểm trợ. Nghề võ rõ rệt nhất: Võ sinh, võ sĩ, võ sư. Nghệ sĩ chớ ham nghệ sư. Tiên sư khó cắt nghĩa. Tiến sĩ mà viết tiến sư đành phải ghép cả cặp: Tiên sư tiến sĩ. Trường hợp bị ghép dùng riêng cho một anh tiến sĩ có lạc thú ngồi quán rượu bới móc người vắng mặt. “Tiến sĩ ­đấy à, tiên sư tiến sĩ!”  Một chữ sư tiền tuyến, hậu phương đều đẹp là ông sư hay sư ông. Một chữ sĩ thảm hại là hàn sĩ. Hàn sĩ ­đói nên kiết sĩ. Sĩ đứng sau nên có thể hoán vị, sĩ đứng trước bất động. Thí dụ: Sĩ tử (sư tử à?), sĩ phu, sĩ quan… Sư đứng ngó ẩn sĩ, cống sĩ, chí sĩ, dật sĩ, tráng sĩ… Sĩ ­đi đôi, chỉ có sĩ khí, sĩ diện, sĩ tiết đang học tập. Sư đi đôi, cần sợ hãi là sư tử Hà Đông, cần nể nang là sư cụ, cần phú lỉnh là pháp sư, cần tri ân là tiên sư hay tổ sư (khác nghĩa tiên sư tiến sĩ), cần tán tỉnh là sư cô vừa mới xuống tóc lòng còn nặng trần ai.  Cấm tán tỉnh sư bà. Nhưng nên vay tiền sư ông, sư bác có tư tự – diễn nôm: chùa riêng, chùa do mình đứng tên trong bằng khoán – có tiền gửi Trương mục tiết kiệm Con Sóc nếu không vay ­được của mục sư hay linh mục.

.

Sĩ và sư lỉnh kỉnh mà còn xào xáo, đi đêm được. Đến chủ tịch và tổng thống bèn bị ý thức hệ ngăn cản. Chủ tịch ăn dzó với chủ tịch, tổng thống ăn dzó một mình. Hãy thộp cổ thẳng thí dụ sau ­đây ra tra tấn sẽ rõ. Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam hay chủ tịch công ty Nhà sắm và ăn uống thì được, ô-kê, lọt nhĩ. Nhưng Tổng thống Việt Nam cộng hòa và Tổng thống Ủy ban bài trừ tham nhũng thì quá chướng. Nên rằng, nước Viêt Nam cộng hòa chỉ có một tổng thống, một president. Các presidents khác đều là chủ tịch. Chủ tịch Tổng liên ­đoàn lao công. Chủ tịch nghiệp ­đoàn báo chí. Chủ tịch Đảng Dân Chủ. Chủ tịch Hội bảo vê luân lí. Chủ tịch Hội Việt Mỹ. Chủ tịch Hội tương tế chú ía. Chủ tịch Ủy ban chấn hưng Ngã Ba Chuồng Chó. Vân vân và vân vân…

.

Tổng thống có thể là chủ tịch. Thí dụ: Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, chủ tịch Đảng Ăn Đủ. Chủ tịch không kể là tổng thống. Thí dụ: Chí sĩ Minh Vồ, chủ tịch Hội ­đười ươi kiêm Tổng thống Hội chớt quớt. Sự khác biệt của hai chế độ Nam, Bắc Việt Nam ở chỗ đó. Một bên chủ tịch rẻ như bèo. Một bên tổng thống quí như ­đô la. Một bên ăn cướp quyền bính. Một bên ăn gian bầu cử. Cái sự rắc rối cuộc ­đời Việt Nam là đã có tổng thống, bầy trò chủ tịch rởm làm chi? Tổng thống Ngô Đình Diệm khởi xướng cuộc cách mạng tháng 10 hạ bệ Quốc trưởng Bảo Đại. Đám tướng lãnh lại khởi xướng cuộc cách mạng tháng 11 hạ bệ Tổng thống Ngô Đình Diệm thay thế bằng Quốc trưởng Dương văn Minh rồi Quốc trưởng Phan Khắc Sửu. Cách mạng tháng 8, cách mạng tháng 10, cách mạng tháng 11, cách mạng kinh tế mùa thu, cách mạng xe ­đạp, cách mạng, Merde! Cách mạng chán chê thì đổi tuồng đảo chính, chỉnh lý, biểu dương lực lượng. Và ta có những lưỡng vị chủ tịch trám chỗ lưỡng vị quốc trưởng: Chủ tịch Ủy ban lãnh đạo quốc gia, Chủ tịch Ủy ban hành pháp trung ương!

.

Tổng thống bất lực mưu đồ hạnh phúc cho dân và chiến thắng cộng sản có chủ tịch bự và chủ tịch lau nhau. Quốc trưởng cũng thế. Dẫu chủ ta là Hoa kỳ, ta cứ bắt chước cộng sản Việt Nam có chủ Liên xô mà giương danh… chủ tịch. Đấy là “dĩ độc trị độc” vậy. Đứa ngu môi mở miệng bảo ta ăn… bả cộng sản. Cộng sản có mỗi chủ tịch bự. Ta những hai. Nhưng 2 không phải 1 cộng 1 mà 2 chia 2, thành thử Lãnh Đạo tựa vua Lê, Hành Pháp in chúa Trịnh, hai phủ chơi nhau sát ván, quên mẹ nó cộng sản và chủ tịch Hồ Chí Minh. Chủ tịch Hành Pháp thuê phó bô thửa bộ đồ lãnh tụ giống “boong” bú dù chơi xiếc để ăn thua mí lị bộ đồ lãnh tụ Hồ Chí Minh. Manh áo không làm nên lãnh tụ, cũng như mảnh bằng tiến sĩ không gột rửa sạch bản chất của tên vô lại, nên, rốt cuộc chủ tịch Hành Pháp ngu dốt, ham sủa bậy, ham chọi gà, ham mã tược, ham Cô gái Đồ Long ­đã thua mưu hiểm, thua kế ­độc, thua sự nhẫn nhục của chủ tịch Lãnh Đạo. Chủ tịch Hành Pháp thao túng nặng. Chủ tịch Lãnh Đạo lên ngôi tổng thống. Lại tổng thống. Damn it! Trái độn quốc trưởng mở… kỹ nghệ tổng thống. Diệt tổng thống mò về thời đại quốc trưởng, tiến sang mô phỏng chủ tich rồi về nguồn tổng thống. Chế ­độ chủ tịch chuyên chế có các toàn quyền Totokov (­đọc là “Tô tô cốp”), Kikirov (đọc là “Ki ki rốp”), Valijalovxe (đọc là “Va li da lốp xe”), Tuluonchaiwhisky (­đọc là “Tu luôn chai uít ki”). Chế ­độ tổng thống ­độc tài có các Toàn quyền Cabot Lodge, Taylor, Bunker, Martin.

.

Vua Lê thâu tóm quyền hành, đốt cháy bộ đồ lãnh tụ của chủ tịch Hành Pháp và ­đăng cáo phó ­đại nạn chủ tịch ở miền Nam rồi, sau này, lộ rõ chân tướng Lê Chiêu Thống với xú ngôn mất nước:

.

“Thuê người ta quính cộng sản mà đếch chi địa, đánh đấm được mẹ gì.”

 

Miền Nam không còn chủ tịch diễn trò khỉ, đóng kịch bẩn nhưng vì trò khỉ, kịch bẩn kéo dài quá, nên có thằng chủ tịch dựng cờ Mặt trận giải phóng miền Nam, thế cộng diệt dân. Thằng thảo khấu này tên là Nguyễn Hữu Thọ. Nó xưng danh chủ tịch Mặt trận! Dân tộc ta điêu đứng vì chủ tịch Mặt trận. Ra sao thì 30-4-1975 cả nước được trả lời. Từ thằng chủ tịch Hồ Chí Minh ­đến những thằng nhận mình là chủ tịch toàn một phường khốn kiếp. Đấy, não nề chưa, ê chề chưa, nhục nhằn chưa, những cái gọi là chủ tịch ­đã đục khoét mắt tổ quốc ta, đã moi ruột dân tộc ta. Ngục tù, hình phạt, thống khổ, chia lìa, lưu vong. Chỉ vì chủ tịch!

.

Vậy mà, hôm nay đây, trời Mỹ đó, trời Úc kia, của hai triệu (?) người Việt Nam tị nạn chủ tịch Hồ Chí Minh, chủ tịch Nguyễn Hữu Thọ, chủ tịch Trường Chinh lại nhan nhản chủ tịch. Và rặt bầy chủ tịch cắn đôi hạt gạo chưa vỡ. Ta nghèo chữ nghĩa đến nỗi không sáng tạo được danh từ thay thế chủ tịch chăng?  Hoặc là chủ tịch nó thơm, nó hách, nó đầy quyền uy. Hóa cho nên chủ tịch loạn cào cào. Chủ tịch, chủ tịch và chủ tịch. Mày chủ tịch. Nó chủ tịch. Tao chủ tịch. Lạm phát chủ tịch trong thế lưu vong.

.

Luận về chủ tịch thì phải phân loại rành mạch, điểm người ­điểm việc tỉ mỉ. Ta không có thì giờ. Thành ra chỉ luận hai chủ tịch biểu tượng của phong trào trăm hoa lạc quyên ­đua nở, trăm nhà chủ tịch ­đua tiếng… chửi nhau.

 

Bài luận này là ngọn đuốc cho mọi người soi tỏ chân tướng chủ tịch.

.

.

 

Đồng Nai Tư Mã

Tháng 10 năm 1987

.

Chủ tịch luận – Đồng Nai Tư Mã

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *